Phó Niên chỉ một cách ngẫu nhiên. Phó Dư nhìn quanh, vừa hay là một con mắt! Cậu bé câm lên đưa cho Phó Niên: “Anh trai, cái này giống mắt anh quá." Phó Niên cẩn thận nhìn đi nhìn lại: "Không giống. Anh đưa mảnh ghép ra xa một chút rồi khẳng định: "Giống mắt em hơn đấy." "Hả?" Phó Dư ngồi xổm bên cạnh Phó Niên, vươn cổ ra rồi cẩn thận xem xét, tìm điểm giống nhau trên mảnh ghép: "Ừm...' Phó Dư sờ cằm, hiếm khi bày tỏ sự không đồng ý với anh trai: "Anh ơi, không giống lắm”
Cả hai đều có ý kiến riêng, thật sự khó xử lý khi trẻ con cứng đầu, hai anh em bởi vì không biết mảnh ghép giống ai mà tranh cãi với nhau, sau đó hai người đều nghĩ cách để chứng minh suy nghĩ của mình là đúng. Từ qua việc soi gương, đến tìm người thứ ba đánh giá, Phó Niên và Phó Dư cuối cùng cũng tìm ra được kết luận khiến hai người hài lòng.
Khi Thím Vân đi ngang qua với đĩa hoa quả, Phó Dư kéo góc áo bà, nghiêm túc hỏi: "Dì ơi, cái này có giống mắt anh trai không ạ?”
Phó Niên cũng nhìn qua, không nói gì nhưng ánh mắt tìm kiếm sự xác nhận nói lên tất cả. Thím Vân nhìn kỹ hai đứa trẻ rôi lại quan sát mảnh ghép, cuối cùng mỉm cười: "Đây là mắt của bà chủ chứ ai. Nhìn kìa, góc mắt này hơi hướng lên, giống hệt! Mắt của hai cậu chủ nhỏ thì hơi hướng xuống, có vẻ giống nhưng nhìn kỹ lại thì vẫn giống bà chủ hơn."
"ƠØ?" Phó Niên và Phó Dư đồng thời phát ra âm thanh ngạc nhiên, sau khi được thím Vân gợi ý, hai bạn nhỏ đã hiểu ra vấn đề, đúng vậy, đây là mắt của mẹ mài Theo góc nhìn này, thì quả thật nhìn thế nào cũng thấy giống nhau, vừa rồi làm cách nào mà không nhìn ra được chứ?
Biểu cảm buồn bực của thằng bé khiến Thím Vân phải cười, bà đưa cho Phó Dư một miếng xoài: Không nhận ra cũng bình thường thôi, cả hai đều có đôi mắt hạnh nhân giống như bà chủ."
Mắt hạnh nhân: đôi mắt có góc cao và giống hình quả hạnh nhân, con ngươi chạm cả mí trên và mí dưới.
Phó Niên đồng tình: "Đúng vậy.' Vậy bức tranh này là của Sở Dung sao?
Phó Niên lại không nhịn được nhìn Sở Dung đang ngôi trước đàn piano, cô đã hoàn toàn từ bỏ việc chơi đàn piano thay vào đó là nói chuyện phiếm với giáo viên. Cậu phông má lên một chút cảm thấy có chút thất vọng, bình thường Sở Dung đêu cùng họ chơi game hoặc xem TV, lúc rảnh rỗi cậu và Phó Dư đêu dựa vào Sở Dung, có khi đọc sách hoặc là lắp ráp mô hình, dù cho có làm gì Sở Dung cũng sẽ cổ vũ nhưng bây giờ, bất luận cậu và Phó Dư tạo ra tiếng động lớn cỡ nào, Sở Dung đều không chú ý đến.
Lân đầu tiên, Phó Niên cảm thấy buôn vì không được quan tâm.
Camera của phòng livestream chủ yếu hướng về Phó Niên và Phó Dư, vì thế phần lớn bình luận trên mạng đều dành cho họ.
[Hai đứa trẻ tranh cãi vê đôi mắt. ]
[Người vừa rồi bảo hai đứa trẻ cãi nhau vê đôi mắt, đừng đi đâu, tôi cực lực phản đối việc ông rời khỏi diễn đàn này!] [Thím Vân này quả là tài giỏi. [Likel]] [Nhìn kỹ thì quả thật giống Sở Dung haha. ]
[Sở Dung đang làm gì thế, sao không xuất hiện trước camera? Tiếng nói cũng không nghe thấy. |
[Không nghe thấy Phó Như Hối nói gì với Sở Dung trước khi đi không, người ta muốn học đàn mà. |
[Lớn như thế rồi mà vẫn học piano, đã quá tuổi từ lâu rồi. ] [Người ta chỉ muốn giết thời gian thôi, chẳng phải muốn thành nghệ sĩ đàn piano. | [Thật sự ngưỡng mộ kiểu sống ăn không hết chờ chết này... ] Sở Dung và Brown Tuấn nói chuyện không to lắm, thiết bị thu âm cũng không đủ mạnh, ban đầu vẫn có thể nghe được vài âm thanh mờ nhạt nhưng sau khi Phó Niên và Phó Dư lên tiếng, giọng của Sở Dung càng yếu hơn.
Thực ra, Brown Tuấn cũng không có ý định hỏi một cách âm ï, giọng của anh ta rất nhẹ nhàng, biểu cảm thì hờ hững, nếu không nghe nội dung anh ta nói, sẽ không thể nào tưởng tượng được anh ta đang hỏi một câu kinh thiên động địa như vậy, trái tim Sở Dung hơi xiết lại, vô thức ngoảnh mặt nhìn về thiết bị livestream trong phòng khách, may là toàn bộ phòng khách chỉ có một cái máy quay, tập trung quay hai người Phó Niên và Phó Dư.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo